Harry Potter Và Chiếc Cốc Lửa
Hôm sau đêm Dạ vũ Giáng sinh, ai cũng thức dậy trễ. Phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor yên tĩnh hơn nhiều so với mấy ngày trước đó. Những cuộc trò chuyện uể oải được ngắt câu bằng những cái ngáp sái quai hàm. Tóc của Hermione đã xù trở lại; cô bé đã thú nhận với Harry là cô bé đã bôi một lượng thoải mái chất thuốc Tóc bóng mượt lên mái tóc của mình vào đêm Dạ vũ.
“Nhưng mà cách đó thì quá phiền phức, không thể làm mỗi ngày được.”
Hermione vừa nhìn nhận thực tế một cách đơn giản, vừa gãi tai con mèo Crookshanks đang gừ gừ.
Ron và Hermione dường như đã đạt được một thỏa thuận ngầm là không nói tới vụ cãi vã hôm trước nữa. Tụi nó đã cư xử thân thiện với nhau trở lại, mặc dù có phần hơi khách sáo một cách kỳ cục. Harry và Ron cũng không đợi lâu mới kể cho Hermione nghe chuyện tâm tình mà tụi nó đã nghe lóm được giữa lão Hagrid và bà Maxime. Nhưng Hermione không tỏ ra sửng sốt như Ron về cái tin lão Hagrid là một người lai khổng lồ. Cô bé nhún vai:
“Ừ, mình đã nghĩ là bác ấy hẳn phải là người lai khổng lồ, mình biết bác ấy không thể là khổng lồ thuần chủng được, bởi vì khổng lồ thuần chủng thì cao tới sáu thước lận. Nhưng thành thật mà nói, đây chỉ toàn là những trò kích động về người khổng lồ. Đâu phải người khổng lồ nào cũng khủng khiếp hết đâu… Chẳng qua là một loại thành kiến như cái thành kiến người ta đã có đối với người sói mà thôi… Chỉ là sự cố chấp mù quáng,đúng không?”
Trông điệu bộ Ron như thể nó chỉ muốn đốp chát lại, nhưng có lẽ nó không muốn làm dậy lên một trận cãi vã nữa. Thừa lúc Hermione không nhìn nó, nó bèn lén lắc đầu theo cái cách “không đời nào tin được.”
Bây giờ đã tới lúc phải nghĩ đến đống bài tập mà tụi nó đã để mốc meo trong suốt tuần lễ đầu của kỳ nghỉ. Lúc này, khi lễ Giáng sinh đã qua rồi, mọi người đâm ra cảm thấy hơi uể oải chán chường - Ừ, mọi người, ngoại trừ Harry, nó đang bắt đầu cảm thấy hơi hơi căng thẳng (một lần nữa).
Nỗi đau khổ của nó là sau khi đã lật tờ lịch của lễ Giáng sinh rồi thì ngày hăm bốn tháng hai hóa ra cũng đã gần kề tới nơi, vậy mà nó vẫn chưa làm gì hết để giải đáp cái gợi ý ẩn bên trong cái trứng vàng. Vì vậy, nó bắt đầu lấy trứng ra và lắng nghe chăm chú, hy vọng lần này sẽ hiểu được điều gì đó. Nó lo lắng nghĩ xem cái âm thanh ghê rợn đó gợi nó nhớ đến cái gì, ngoài chuyện chỉ thấy giống tiếng nhạc ma của ba chục cái đờn cưa. Nhưng nó chưa từng nghe âm thanh nào quái dị như vậy. Nó đóng cái trứng lại, lắc cái trứng một cách thô bạo, rồi lại mở ra lần nữa để coi âm thanh có thay đổi gì không, nhưng vẫn là âm thanh đó vang lên. Nó cũng đã thử đặt ra mấy câu hỏi với cái trứng, cố hét át tiếng rền rĩ khóc la, nhưng cũng chẳng có gì xảy ra. Nó cũng đã có lúc nổi sùng lên, quăng cái trứng ngang qua phòng – mặc dù nó cũng không thực sự trông mong hành động đó đem lại hiệu quả gì.
Harry không quên sự gợi ý mà Cerdic đã chỉ dẫn nó, nhưng cái cảm giác không mấy thân thiện đối với Cerdic đã khiến cho Harry không hứng thú nghe theo lời khuyên của Cerdic chút nào, nếu như nó có thể tìm được phương kế khác. Nếu mà Harry cảm thấy Cerdic có vẻ như thực sự muốn giúp nó một tay, thì nó sẽ dứt khoát hơn nhiều. Nó, Harry, là người đã nói với Cerdic chính xác điều gì sắp xảy ra trong cuộc thi đấu thứ nhất – còn Cerdic thì coi chuyện gợi ý cho Harry đi tắm như một cuộc trao đổi sòng phẳng. Ừ, dù sao thì nó cũng đâu thèm cái thứ trợ giúp nhảm nhí đó – nhất là của một người cứ nắm tay Cho mà đi lên đi xuống trong hành lang.
Thành ra khi ngày đầu tiên của học kỳ mới đến, Harry bắt đầu đi đến lớp học, chẳng những vác nặng sách vở, với giấy da, viết lông ngỗng như thường lệ, mà còn đeo nặng trịch trong lòng nỗi lo âu kín đáo về cái trứng vàng.
Tuyết vẫn còn dày trên sân trường, và cửa sổ nhà lồng kiếng thì bị hơi nước đọng lại phủ mờ, dày đến nỗi vào giờ học Dược thảo học tụi nó có nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không thấy gì. Thời tiết như vậy thì chẳng ai trông ngóng giờ Chăm sóc Sinh vật Huyền bí cho lắm, mậc dù, theo như Ron nói, thì lũ quái tôm có lẽ sẽ làm học sinh ấm lên một cách dễ chịu bằng cách rượt đuổi chúng, hoặc bằng cách nổ đuôi mạnh đến nỗi căn chòi của lão Hagrid bén lửa cháy lên.
Nhưng khi tụi nhỏ đến căn chòi của lão Hagrid thì lại gặp trước cửa chòi một mụ phù thủy lớn tuổi, mái tóc xám cúp ngắn cũn ngắn cỡn, và cái cằm thì dẩu ra một cách quá ư lộ liễu. Bà quát bọn học trò đang ì ạch lội trong tuyết về phía bà.
“Mau lên, chuông đã reo năm phút rồi.”
Ron trợn mắt ngó bà ta.
“Bà là ai? Bác Hagrid đâu?”
Bà ta nhanh nhẩu đáp:
“Tôi là giáo sư Grubbly-Planhk. Tôi là giáo viên đương nhiệm của trò về môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.”
Harry lặp lại câu hỏi, giọng lớn hơn:
“Bác Hagrid đâu?”
Giáo sư Grubbly-Planhk đáp ngay:
“Ổng bị bệnh.”
Một tiếng cười nhỏ và khó chịu vang đến tai Harry. Nó quay lại: Draco Malfoy và mấy đứa khác của nhà Slytherin đang kéo đến lớp học. Tất cả bọn chúng đều có vẻ hân hoan vui sướng, và không đứa nào tỏ vẻ ngạc nhiên khi trông thấy giáo sư Grubbly-Planhk. Giáo sư Grubbly-Planhk nói:
“Mời đi lối này.”
Bà sải bước đi băng qua khu chăn thả, nơi những con ngựa to tướng của trường Beauxbatons đang run lập cập. Harry, Ron và Hermione đi theo bà, đầu vẫn ngoảnh lại nhìn căn chòi của lão Hagrid. Tất cả màn cửa sổ đều buông kín. Lão Hagrid có ở trong đó không, bệnh tật và thui thủi một mình ư?
Harry vội vã vượt lên để bắt kịp giáo sư Grubbly-Planhk, nó hỏi:
“Bác Hagrid bị làm sao ạ?”
Giáo sư Grubbly-Planhk đáp như thể bà nghĩ Harry là đứa tọc mạch:
“Đừng bận tâm nữa.”
Harry nóng nảy nói:
“Con bận tâm lắm ạ. Có chuyện gì với bác ấy vậy?”
Giáo sư Grubbly-Planhk hành động như thể bà không hề nghe Harry nói. Bà cứ dẫn lớp học đi ngang qua khu chăn thả. Bầy ngựa của trường Beauxbatons đang đứng đó, túm tụm vào nhau trong giá rét. Bà dẫn bọn học trò đi về phìa bìa rừng, nơi có một con bạch kỳ mã bị cột cổ vô một gốc cây.
Nhiều đứa con gái thốt lêu tiếng kêu”Ôôôôôôôô!” khi nhìn thấy con bạch kỳ mã. Lavender Brown thì thào:
“Ôi, nó đẹp quá! Làm sao mà cô giáo có được một con hả? Chắc là khó bắt được chúng lắm.”
Con bạch kỳ mã trắng một cách rực rỡ, đến nỗi đám tuyết xung quanh nó hóa ra một màu xám xịt. Nó đang bồn chồn gõ những cái móng guốc vàng xuống đất và hất ngược cái sừng trên đỉnh đầu.
Giáo sư Grubbly-Planhk vung cánh tay ra, túm mạnh ngực áo Harry và quát:
“Tránh ra, mấy thằng kia! Bạch kỳ mã chỉ chịu cho con gái sờ đến mà thôi. Mấy đứa con gái đâu, bước tới trước, đến gần nó một cách cẩn thận, làm đi, dễ ợt mà…”
Giáo sư Grubbly-Planhk và các nữ sinh từ từ bước về phía con bạch kỳ mã, để bọn nam sinh đứng lại cạnh hàng rào khu chăn thả, ngó theo. Khi giáo sư Grubbly-Planhk đi quá tầm nghe, Harry nói với Ron:
“Bồ nghĩ xem có chuyện gì không ổn với bác Hagrid? Bồ có nghĩ là một con quái tôm…”
Malfoy chen vô nói một cách êm ái:
“Ôi, lão ấy chẳng bị tấn công gì đâu, Potter à, nếu mày quá lo điều đó. KHông, chẳng qua là lão nhục quá không dám chườn cái mặt bự xấu xí của lão ra thôi.”
Harry ngắt lời Malfoy:
“Mày nói gì?”
Malfoy đút một tay vô túi áo chùng của nó, rút ra một tờ giấy báo xếp tư. Nó nói:
“Đây, mày đọc đi. Tao không ưa báo tin dữ cho mày đâu, Potter …”
Malfoy cười khủng khỉnh khi Harry chụp tờ báo, mở ra và đọc, trong khi Ron, Dean, Seamus và Neville cùng đọc ké qua vai nó. Bài báo có kèm theo một bức chân dung lão Hagrid trông cực kỳ gian giảo.
SAI LẦM KHỔNG LỒ CỦA DUMBLEDORE
Rita Skeeter, phóng viên đặc biệt của bổn báo, viết: Albus Dumbledore, hiệu trưởng lập dị của trường Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts, chưa bao giờ e ngại một sự bổ nhiệm giáo ban gây tranh cãi. Thế mà vào tháng chín năm nay, ông ta đã mướn ông Alastor Moody “Mắt-Điên “, một cựu thần sáng nổi tiếng hãm tài, để dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám; một sự bổ nhiệm khiến cho nhiều người ở Bộ Pháp Thuật phải nhướn mày lên, bởi vì thói quen xấu nổi tiếng của Moody là tấn công bất kỳ ai có cử động đột ngột khi có mặt ông ta. Tuy nhiên, Moody Mắt-Điên trông còn ra vẻ có trách nhiệm và tử tế khi so sánh với cái kẻ lai-người mà Dumbledore đã mướn để dạy môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.
Rubeus Hagrid, kẻ đã thú nhận bị đuổi khỏi trường Hogwarts từ khi mới học năm thứ ba, đã được ân hưởng chức gác cổng ở trường từ dạo đó, một công việc mà Dumbledore đã bảo lãnh cho hắn. Tuy nhiên, vào năm ngoái, Hagrid đã dùng ảnh hưởng huyền bí đối với ông hiệu trưởng để kiếm thêm một công việc nữa là chức giáo viên môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, qua mặt hết các ứng viên có phẩm chất xứng đáng hơn nhiều.
Hagrid là một kẻ trông dữ tợn và to lớn một cách đáng sợ, hắn đã dùng quyền lực mới có được để làm cho đám học sinh khiếp hãi với việc chăm sóc một loạt liên tiếp những sinh vật kinh hoàng. Được Dumbledore làm ngơ cho việc đó, Hagrid đã làm cho nhiều học sinh bị thương tích trong suốt một loạt bài học mà các học sinh nhìn nhận là “rất dễ sợ”
Một học sinh năm thứ tư, Draco Malfoy nói: “Tôi bị một con Bằng-mã tấn công, và bạn tôi, Vincent Crabbe, bị một con Nhu-trùng cắn phải. Tất cả chúng tôi đều ghét lão Hagrid, nhưng chúng tôi sợ quá, không dám nói gì cả.”
Tuy nhiên, Hagrid không có ý định ngưng chiến dịch khủng bố của hắn. Trong cuộc trò chuyện với phóng viên Nhật báo Tiên tri hồi tháng trước, hắn nhìn nhận là đang gây giống những sinh vật mà hắn phong cho tước danh là”Quái Tôm Đuôi Nổ “, một giống vật lai giữa bọ ngựa và cua lửa vô cùng nguy hiểm. Việc lai tạo ra giống sinh vật mới, dĩ nhiên, là một hoạt động thường được Bộ Qui định và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí giám sát chặt chẽ. Tuy nhiên Hagrid tự cho mình vượt ra ngoài sự kiểm soát tầm thường đó. Trước khi hấp tấp đổi đề tài, hắn đã nói:
“Tôi chỉ đùa vui một tí thôi.”
Như thể nhiêu đó vẫn chưa đủ. Nhật báo Tiên tri nay mới đưa ra thêm chứng cứ rành rành là Hagrid không phải là một phù thủy thuần chủng như lâu nay hắn vẫn giả vờ như vậy. Thực ra, hắn cũng không phải là người thuần chủng. Mẹ của hắn, chúng tôi có thể tiết lộ riêng, không ai khác hơn là mụ khổng lồ Fridwulfa, kẻ mà hành tung đến nay vẫn còn biệt tích.
Khát máu và tàn bạo, bọn khổng lồ đã tự đi đến chỗ tuyệt diệt bằng những cuộc chiến tranh giữa bọn chúng với nhau hồi thế kỷ trước. Một nhúm còn lại hiện nay vẫn còn trong đội ngũ của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, và chịu trách nhiệm về những vụ tàn sát tập thể dân Muggle dưới triều đại kinh hoàng của hắn.
Trong khi nhiều tên khổng lồ phục vụ dưới trướng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã bị các Thần sáng chống phe Hắc ám tiêu diệt, thì mụ Fridwulfa lại không bị diệt. Có thể mụ đã trốn thoát, đến tá túc ở một cộng đồng khổng lồ vẫn đang sinh sống trong một rặng núi ở nước ngoài. Tuy nhiên, nếu có rút ra được bài học nào từ những trò điên rồ của Hagrid trong các buổi học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, thì đó chính là: con trai của mụ Fridwulfa rõ ràng đã thừa kế bản chất hung tàn của mẹ.
Một trò lắt léo kỳ quái là Hagrid lại nổi tiếng là đã phát triển một tình bạn thân thiết với cậu bé đã khiến cho quyền lực của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sụp đổ, và cũng do đó mà khiến cho mẹ ruột của Hagrid cùng những người ủng hộ khác của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy phải tìm nơi trốn tránh. Có lẽ Harry Potter không biết gì về sự thật không hay này về người bạn khổng lồ của cậu ta. Nhưng Albus Dumbledore thì chắc chắn có bổn phận bảo đảm rằng Harry Potter và các học sinh cùng trang lứa phải được biết về những mối nguy hiểm trong việc giao tiếp với một người lai khổng lồ.
Harry đọc xong bài báo, ngước nhìn Ron, thấy miệng mồm Ron há hốc ra. Nó thì thào:
“Làm sao mà bả biết được?”
Nhưng đó không phải là điều Harry bận tâm. Harry quay lại quát vào mặt Malfoy:
“Mày nói ‘tất cả chúng tôi đều ghét lão Hagrid ‘ là có ý gì? Cái trò rác rưởi nhắm vào bác ấy là cái trò gì hả?”
Harry chỉ vào Crabbe, nói tiếp:
“Bị Nhu-trùng cắn là sao hả, bon Nhu-trùng còn không có răng nữa là!”
Crabbe cười hinh hích, hiển nhiên là rất ư đắc ý tự mãn. Ánh mắt Malfoy lóe sáng:
“À, tao nghĩ là chuyện này sẽ kết thúc trò dạy dỗ của lão đần độn ấy. Người lai khổng lồ… vậy mà hồi đó tao cứ tưởng lão chỉ nuốt nhầm một chai rượu Mo-xu hồi còn nhỏ… Chẳng có cha mẹ nào khoái chuyện này đâu… Họ sẽ lo sợ lão ăn sống mất con cái họ, ha ha ha…”
“Mày…”
“Mấy trò ở đằng kia có chú ý không đó?”
Giọng của giáo sư Grubbly-Planhk vang vọng tới chỗ bọn nam sinh đang đứng. Đám nữ sinh lúc này đang xúm xít quanh con bạch kỳ mã, vuốt ve vỗ về nó. Harry tức giận vì bài báo đến nỗi tờ Nhật báo Tiên tri trên tay nó run lẩy bẩy khi nó trừng mắt nhìn về phía con bạch kỳ mã mà không thấy gì hết. Giáo sư Grubbly-Planhk đang liệt kê những đặc tính pháp thuật của con bạch kỳ mã bằng một giọng sang sảng để cho cả đám nam sinh cũng có thể nghe rõ.
Khi bài học kết thúc, bọn học sinh đi về tòa lâu đài để ăn trưa. Parvati Patil nói:
“Mình hy vọng bà giáo đó sẽ còn tiếp tục dạy. Bả dạy nhiều cái hay hơn những gì mình tưởng tượng về môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí … có những sinh vật thực sự đàng hoàng như bạch kỳ mã, chứ không chỉ toàn lũ quái vật…”
Harry tức tối nói khi tụi nó bước lên bậc thềm đá:
“Còn bác Hagrid thì sao?”
Parvati lên giọng cứng cỏi:
“Ổng thì sao? Thì ổng cứ làm người giữ khóa chứ sao?”
Kể từ đêm dạ vũ, Parvati đã trở nên lạnh nhạt với Harry. Harry cho là có lẽ nó nên tỏ ra quan tâm đến cô nàng nhiều hơn một chút, nhưng mà lúc đó cô nàng cũng vui vẻ ra trò chứ bộ! Parvati hẳn là đã kể cho mọi người nào chịu nghe rằng cô đã thu xếp để gặp anh chàng học sinh trường Beauxbatons ở Hogsmeade vào chuyến đi chơi cuối tuần tới.
Khi tụi nó đi vào Đại sảnh đường, Hermione nói:
“Bài học hôm nay hay thiệt. Mình thiệt tình không biết tới một nửa những điều mà giáo sư Grubbly-Planhk giảng về bạch kỳ…”
Harry chìa tờ Nhật báo Tiên tri ra trước mũi Hermione, gắt:
“Đọc cái này đi!”
Miệng Hermione cũng há hốc ra khi cô bé đọc bài báo. Phản ứng của Hermione giống y hệt phản ứng của Ron.
“Làm sao mà cái bà Skeeter khủng khiếp ấy biết được chứ? Lẽ nào bác Hagrid kể cho bà nghe sao? “
Harry dẫn đầu cả bọn đi về phía dãy bàn của nhà Gryffindor, quăng mình ngồi xuống một cái ghế, giận cành hông:
“KHông đời nào. Bác ấy còn không hề kể cho tụi mình nghe nữa là! Mình đoán là mụ ấy nổi điên lên vì bác ấy không chịu nói với mụ những điều ghê gớm về mình, nên mụ đã rình rập do thám quanh đây để trả thù bác ấy.”
Hermione lặng lẽ nói:
“Có lẽ bả đã rình nghe bác Hagrid tâm tình với bà Maxime vào cái đêm dạ vũ.”
Ron nói:
“Nếu thế thì tụi mình phải nhìn thấy bả trong vườn chứ! Đằng nào đi nữa thì bả cũng đâu được cho vô trường, bác Hagrid nói cụ Dumbledore đã cấm cửa bả cơ mà…”
Harry lấy món gà hầm vô đĩa của nó và làm món thịt văng tùm lum ra chung quanh vì cơn giận dữ:
“Có thể bả có tấm Áo khoác Tàng hình cũng nên. Núp trong mấy lùm cây rình rập nghe lén người ta là những thứ chuyện mà bả ưa lắm, đúng không?”
Hermione nói:
“Ý bồ nói là giống như bồ và Ron làm đó hả?”
Ron hết sức phẫn nộ:
“Tụi này không hề cố ý nghe lén bác ấy! Lúc đó tụi này không có chọn lựa nào khác! Bác Hagrid ngốc nghếch ấy cứ nói oang oang về bà má khổng lồ của mình ở nơi mà ai cũng có thể nghe hết!”
Harry nói:
“Tụi mình phải đến thăm bác ấy mới được. Chiều nay, sau buổi học môn Tiên tri. Nói với bác ấy là tụi mình muốn bác ấy dạy lại… bồ cũng muốn bác ấy dạy lại, phải không?”
Harry hỏi thẳng Hermione. Trước cái nhìn giận dữ của Harry, Hermione bối rối nói:
“Mình… Ừ, mình không muốn giả bộ là việc đổi giáo viên dạy môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí là không có chỗ hay… nhưng mà dĩ nhiên mình có muốn bác Hagrid dạy lại, có chứ!”
Vậy là chiều hôm đó cả ba đứa cùng rời tòa lâu đài một lần nữa và đi qua sân trường đầy băng tuyết để đến căn chòi của lão Hagrid. Tụi nó gõ cửa, con Fang nhào ra sủa om lên. Harry dộng nắm tay vô cánh cửa, la lớn:
“Bác Hagrid ơi, tụi cháu đây mà! Mở cửa đi!”
Lão Hagrid không trả lời. Tụi nó nghe tiếng con Fang cào cào cánh cửa, rền rĩ, nhưng không mở ra được. Tụi nó dộng cánh cửa thêm chừng mười phút nữa, Ron thậm chí còn đi vòng tới đấm lên một trong những cánh cửa sổ, mà cũng không có tiếng trả lời.
Cuối cùng tụi nó đành bỏ cuộc và đi trở lại tòa lâu đài. Hermione nói:
“Bác ấy tránh mặt tụi mình để làm gì chứ? Chắc chắn là bác ấy biết rằng tụi mình không thèm bận tâm đến chuyện bác ấy là người lai khổng lồ kia mà.”
Nhưng có vẻ như lão Hagrid thì có bận tâm. Suốt cả tuần lễ, tụi nó chẳng thấy tăm tích của lão ở đâu. Vào giờ ăn, lão không hề xuất hiện ở bàn ăn giáo viên trong Đại sảnh đường. Tụi nó cũng không thấy lão đi tuần trong sân trường, và giáo sư Grubbly-Planhk tiếp tục dạy lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Malfoy đang hau háu thêm mọi cơ hội khả dĩ để chơi đau bọn Harry, Ron và Hermione. Hễ chỗ nào có mặt giáo viên (để đảm bảo an toàn trước đòn trả đũa của Harry ) là nó cứ lải nhải bên tai Harry:
“Nhớ thằng bạn lai khổng lồ của mày hả? Nhớ thằng người-voi lắm hả?”
Giữa tháng giêng có một chuyến đi chơi làng Hogsmeade. Hermione rất ngạc nhiên là Harry hăm hở chuẩn bị đi. Cô bé nói:
“Mình cứ tưởng bồ cần tranh thủ lúc phòng sinh hoạt chung yên tĩnh để bắt tay vào giải đáp câu đố trong cái trứng chứ?”
Harry nói dối:
“À, mình… mình cho là bây giờ mình đã có một khái niệm khá rõ ràng về cái trứng đó rồi.”
Câu đó gây ấn tượng mạnh đối với Hermione, cô bé nói:
“Thiệt hả? Bồ giỏi quá!”
Trong lòng Harry cồn lên một mặc cảm tội lỗi, nhưng nó lờ tịt đi. Nó vẫn còn năm tuần lễ để giải quyết cái trứng đầu mối đó, nói cho cùng thì cũng còn lâu… Trong khi đó, nếu đi vô làng Hogwarts thì nó có thể gặp được lão Hagrid, biết đâu nó có thể thuyết phục lão trở lại.
Harry, Ron và Hermione bèn cùng nhau rời tòa lâu đài vào thứ bảy, băng qua sân trường ẩm lạnh, đi về phía cổng trường. Khi đi ngang qua tàu Durmstrang đậu ven hồ, tụi nó thấy Viktor Krum xuất hiện ở boong tàu, hầu như chẳng mặc cái gì hết ngoài đồ bơi. Thiệt tình thì trông anh ta hơi xương xẩu, nhưng rõ ràng là ngầu hơn, bởi vì anh ta trèo lên thành tàu, vươn cánh tay ra, rồi phóng thẳng xuống mặt hồ.
Harry trợn mắt nhìn theo cái đầu của Krum nhấp nhô ẩn hiện tiến ra giữa mặt hồ. Nó nói:
“Anh ta điên hả? Lạnh cóng chứ chơi sao? Đang tháng giêng mà!”
Hermione nói:
“Ở quê anh ta trời lạnh hơn nhiều lắm. Chắc là ở đây anh ta thấy ấm áp hơn nhiều.”
Ron không có vẻ băn khoăn gì cả - có chăng là nó hy vọng:
“Ừ, dưới hồ có con mực khổng lồ nữa đó!”
Hermione nhận ra ngụ ý của Ron trong giọng nói của nó, cô bé cau mày lại. Hermione nói:
“Mấy bồ biết không, anh ấy thiệt là dễ mến. Ảnh không giống chút nào với những gì mấy bồ nghĩ về những người đến từ trường Durmstrang đâu. ẢNh nói với mình là ảnh đã thấy thích ở đây hơn lắm lắm.”
Ron không nói gì. Từ buổi dạ vũ đến nay nó chẳng thèm nhắc tới Viktor Krum một tiếng, nhưng Harry đã tìm thấy dưới giường của nó vào sáng hôm sau đêm dạ vũ một cánh tay tí hon, trông có vẻ như thể đã bị vặt đứt lìa từ một bức tượng nhân vật mặc áo đội bóng Quidditch Hungary.
Trên suốt con đường đi xuống đường Cao lầy lội tuyết tan, Harry cẩn thận tìm kiếm một dấu hiệu của lão Hagrid. Nó đề nghị cả bọn chỉ đến quán rượu Ba Cây Chổi Thần một khi nó đã xác định là lão Hagrid không có trong bất cứ một cửa hàng nào hết.
Quán rượu đông đúc như mọi khi, nhưng chỉ cần một cái đảo mắt nhìn chung quanh, Harry thấy ngay là lão Hagrid không có ở đó. Lòng chùng xuống, nó đi cùng Ron và Hermione vào quán, mua ba chai bia bơ của bà Rosemera, và rầu rĩ nghĩ là đáng lẽ nó cứ ở lại lâu đài Hogwarts mà lắng nghe cái trứng khóc la cho rồi!
Thình lình Hermione thì thầm:
“Chẳng lẽ ổng không hề tới văn phòng sao? Nhìn kìa!”
Hermione chỉ vô tấm kính đằng sau quầy rượu, và Harry nhìn thấy hình phản chiếu của ông Ludo Bagman đang ngồi trong một góc tối với một đám yêu tinh. Ông Bagman đang nói chuyện với lũ yêu tinh bằng một giọng rất nhanh và nhỏ. Tất cả lũ yêu tinh đều ngồi khoanh tay, mặt mày có vẻ hơi hằm hè.
Harry nghĩ, kỳ thiệt, ông Bagman mà lại đang ở đây, trong quán rượu Ba Cây Chổi Thần, vào một ngày cuối tuần, khi mà không có sự kiện Tam pháp thuật nào diễn ra, và cũng không có chuyện gì cần đến giám khảo. Harry ngắm ông Bagman trong gương. Ông ta tỏ vẻ căng thẳng, rất căng thẳng, y như cái đêm đó ở trong rừng, trước khi Dấu hiệu Hắc ám hiện ra. Nhưng mà vừa lúc đó ông Bagman quay đầu lại và nhìn thấy Harry, ông đứng dậy.
Harry nghe ông Bagman nói với lũ yêu tinh bằng giọng sỗ sàng:
“Chờ một lát! Chờ đây một lát!”
Ông Bagman vội vã đi xuyên qua quán rượu về phía Harry, trên mặt ông lại nở nụ cười trẻ trung. Ông nói:
“Harry! Cậu khỏe không? Đang mong gặp lại cậu! Mọi việc tốt đẹp hả?”
Harry nói:
“Dạ, tốt, cám ơn ông.”
Ông Bagman hăm hở nói:
“Không biết tôi có thể nói riêng vài lời với cậu không, cậu Harry? Hai cháu có thể nhường cho chúng tôi vài phút, được chứ?”
“Ơ… dạ, được.”
Ron và Hermione dắt nhau đi kiếm bàn mà ngồi. Ông Bagman dắt Harry đi dọc theo quầy rượu đến góc xa bà Rosemera nhất. Ông nói:
“Chà, tôi vừa mới nghĩ tôi phải chúc mừng cậu một lần nữa Harry à, về cuộc trình diễn ngoạn mục của cậu khi đấu với con Đuôi Rừng. Thiệt là siêu giỏi!”
Harry nói:
“Cám ơn ông.”
Nó biết đây không phải là những điều ông Bagman muốn nói với nó, bởi vì ông hoàn toàn có thể chúc mừng nó trước mặt Ron và Hermione kia mà. Tuy nhiên ông Bagman không vội vàng để lộ mọi chuyện ngay. Harry nhận thấy ông liếc vô gương ở cái quầy, ngó chừng lũ yêu tinh, tất cả lũ đó đều đang quan sát ông Bagman và Harry trong im lặng qua đôi mắt xếch và đen tối của chúng.
Ông Bagman nhận thấy Harry cũng đang nhìn lũ yêu tinh, ông nhỏ giọng nói với Harry:
“Đúng là một cơn ác mộng! Tiếng Anh của chúng không khá lắm… cứ như là tái diễn câu chuyện với đám người Hungary ở trận Cúp Thế giới vậy… nhưng dù sao thì ít nhất họ còn biết dùng ngôn ngữ dấu hiệu mà một con người khác có thể nhận biết được. Còn lũ này thì cứ lảm nhảm Yêu ngữ cầu kỳ… mà tôi thì chỉ biết vỏn vẹn có một Yêu ngữ mà thôi. Bladvak. Nó có nghĩa là cái cuốc chim. Tôi không thích dùng nó trong trường hợp chúng nghĩ là tôi đang dọa dẫm chúng.”
Ông chợt bật cười khan. Harry để ý thấy lũ yêu tinh vẫn theo dõi ông Bagman rất sát. Nó hỏi:
“Họ muốn gì vậy?”
Ông Bagman bỗng nhiên lo lắng:
“Ờ… Chà! Họ… ơ… đang tìm kiếm ông Barty Crouch.”
Harry hỏi:
“Tại sao họ lại tìm kiếm ông Crouch ở đây? Ông ấy đang làm việc ở Bộ Pháp Thuật ở Luân Đôn mà.”
Ông Bagman nói:
“Ờ… thiệt tình thì tôi cũng không biết ông ta đang ở đâu. Ông ta đại khái là… không đến sở làm nữa. Vắng mặt ở văn phòng khoảng hai tuần lễ nay rồi. Cậu Percy trẻ, trợ lý của ổng, nói là ổng bệnh. Rõ ràng là ổng chỉ gởi các mệng lệnh đến văn phòng bằng cú. Nhưng mà cậu đừng tiết lộ cho ai biết chuyện này nhé, Harry. Bởi cái cô Rita Skeeter vẫn đang lùng sục bất cứ nơi nào mà cô ả chõ mũi vô được. Và tôi cá là cô ả sẽ thêu dệt cơn bệnh của ông Crouch thành một thứ điềm gở gì đó. KHông chừng lại nói ông ta cũng mất tích như mụ Bertha Jorkins.”
Harry hỏi:
“Ông có tin tức gì về bà Bertha Jorkins không?”
Ông Bagman lại tỏ vẻ căng thẳng:
“Không. DĨ nhiên là tôi đang cho người tìm kiếm… (Harry nghĩ “Tới lúc rồi”), và mọi chuyện thiệt lạ lùng. Mụ ấy chắc chắn là đã đến Anbani, bởi vì mụ có gặp người em bà con thứ hai của mụ ở đó. Và rồi mụ rời nhà của người bà con đó để đi về phương nam để thăm một người dì… và rồi dường như mụ biến mất không để lại một dấu vết gì trên đường đi. Cho tôi nổ bùm đi nếu tôi mà có thể biết mụ ta đi đâu… Mụ ấy đâu thuộc loại làm những chuyện… thí dụ như bí mật cuốn gói theo trai… nhưng mà…, chúng ta đang nói về lũ yêu tinh và mụ Bertha Jorkins để làm gì vậy cà? Tôi thiệt tình muốn hỏi cậu…”
Ông Bagman hạ thấp giọng:
“Cậu làm ăn ra sao với cái trứng rồng rồi?”
Harry nói không thành thực lắm:
“Ơ… không đến nỗi nào ạ.”
Ông Bagman có vẻ biết Harry không nói thật. Ông nói (vẫn nhỏ giọng):
“Nghe đây, Harry, tôi cảm thấy chuyện này rất lẹ… cậu bị quăng vô cuộc thi đấu này, chớ cậu đâu có xung phong… và nếu… (giọng của ông bây giờ nhỏ đến không còn nghe được, Harry phải chồm tới trước để lắng nghe )… nếu tôi có thể giúp đỡ… một gợi ý theo hướng đúng… Tôi bắt đầu thích cậu… các cách mà cậu đã vượt qua được con rồng ấy! … cậu chỉ cần nói một tiếng thôi nhé.”
Harry tròn mắt ngó gương mặt hồng hào tròn quay và đôi mắt to xanh biếc trẻ thơ của ông Bagman. Nó nói, cố gắng giữ cho giọng nói của nó bình thường để không có vè như đang cáo buộc ông Bộ trưởng Bộ Thể thao và Giải trí pháp thuật về tội vi phạm luật thi.
“Nhưng người ta bắt tụi cháu phải giải đáp manh mối một mình, đúng không ạ?”
“Ừ… phải, phải…”
Ông Bagman sốt ruột,
“Nhưng mà Harry à…, chúng ta đều muốn cho trường Hogwarts chiến thắng, phải không”
Harry hỏi:
“Vậy ông đã đề nghị giúp Cerdic chưa ạ?”
Một cái cau mày rất nhẹ khiến cho gương mặt phẳng lỳ của ông Bagman hơi nhăn. Ông nói:
“Không. Tôi… à, như tôi đã nói đó, tôi đâm ra khoái cậu. CHẳng qua là tôi muốn giúp…”
Harry nói:
“Dạ, cám ơn ông, nhưng cháu nghĩ là cháu cũng gần đạt được rồi… vài ngày nữa là giải quyết xong thôi.”
Harry cũng không hiểu tại sao nó lại từ chối sự giúp đỡ của ông Bagman, ngoại trừ lý do là ông Bagman hầu như là một người xa lạ với nó, nhận được sự giúp đỡ của ông thì bằng cách nào đó còn gian lận hơn là hỏi ý kiến của Ron, Hermione hay chú Sirius.
Ông Bagman tỏ vẻ gần như là bị sỉ nhục, nhưng ông không thể nói gì thêm nhiều bởi vì Fred và George xuất hiện đúng vào lúc đó. Fred rạng rỡ cười:
“Chào ông Bagman! Tụi cháu mời ông một ly rượu được không ạ?”
Ông Bagman liếc Harry một cái cuối cùng đầy thất vọng, nói:
“À, không… không… cám ơn các cậu nha!”
Fred và George cũng tỏ ra thất vọng không kém ông Bagman. Ông ta vẫn còn thăm dò Harry như thể nó đã làm cho ông thất vọng quá xá kể. Ông nói:
“Thôi, tôi phải chạy đi đây. Rất hay đã gặp được tất cả các cậu. Chúc may mắn nha, Harry!”
Ông Bagman vội vàng đi ra khỏi quán. Lũ yêu tinh hè nhau tuột khỏi ghế ngồi và cũng ra khỏi quán đi theo ông. Harry đến nhập bọn với Ron và Hermione. Ngay khi Harry vừa ngồi xuống, Ron hỏi ngay:
“Ổng muốn cái gì vậy?”
Harry nói:
“Ổng đề nghị giúp mình manh mối trong cái trứng vàng.”
Hermione hết sức sửng sốt:
“Ông ấy không thể nào làm như vậy! Ổng là thành viên ban giám khảo mà. Nhưng đằng nào thì bồ cũng đã tìm ra giải pháp rồi.. phải không?”
Harry nói:
“Ờ… gần như vậy.”
Hermione vẫn còn có vẻ bất bình sâu sắc:
“Chà, mình nghĩ là cụ Dumbledore sẽ không thích chút nào đâu nếu như cụ biết ông Bagman tìm cách khuyến khích bồ gian lận! Mình hy vọng là ổng cũng đang tìm cách giúp đỡ Cerdic như vậy.”
Harry nói:
“Không, ổng không giúp Cerdic. Mình hỏi rồi.”
Ron nói:
“Ai hơi đâu lo chuyện Diggory có được giúp đỡ hay không?”
Harry ngầm tán thành. Hermione hớp một ngụm bia bơ, nói:
“Mấy con yêu tinh đó không có vẻ thân thiện lắm hả? Tụi nó làm gì ở đây vậy?”
Harry nói:
“Họ đang đi tìm ông Crouch, ông Bagman nói vậy. Ông Crouch bị bệnh hổm rày, không đi làm.”
Ron nói:
“Không chừng anh Percy đã đầu độc ổng. Có thể ảnh tưởng là nếu ông Crouch chết ngoẻo thì ảnh sẽ được thăng chức sếp xòng Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế lắm.”
Hermione nhìn Ron bằng ánh mắt đừng-có-đùa-những-chuyện-như-thế. Cô bé nói:
“Mắc cười thiệt, yêu tinh mà đi tìm ông Crouch … Thông thường thì yêu tinh làm việc với Bộ Qui định và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí mới phải.”
Harry nói:
“Ông Crouch nói được đủ thứ tiếng, không chừng người ta kiếm ổng làm thông dịch.”
Ron hỏi Hermione:
“Bây giờ bồ chuyển mối quan tâm đến lũ yêu tinh khốn khổ rồi hả? Bộ tính lập ra Mặt trận Giải phóng Yêu tinh hay cái gì đó nữa hả? Hội Bảo vệ Yêu tinh Xấu xí hả?”
Hermione bật cười chế nhạo:
“Ha ha ha… Yêu tinh đâu có cần bảo vệ. Mấy bồ không nhớ giáo sự Binns từng giảng cho tụi mình nghe về những cuộc nổi loạn của yêu tinh sao?”
Ron và Harry cùng nói:
“KHông.”
Hermione uống thêm một hớp bia bơ nữa:
“Thầy nói như vầy: lũ yêu tinh hoàn toàn có khả năng đối phó với các pháp sư, chứ không giống như bọn gia tinh. Bọn yêu tinh thì rất tinh ranh khôn khéo, còn bọn gia tinh thì chưa bao giờ tự vùng lên được.”
“Ái chà chà…”
Ron kêu lên, trợn mắt nhìn ra cửa.
Cô Rita Skeeter vừa bước vào quán rượu. Hôm nay cô ta mặc một bộ áo dài màu vàng vỏ chuối, móng tay dài sọc của cô ta sơn một màu hồng kinh dị. Và cô ta đi cùng một tay thợ chụp hình bụng phệ. Rita mua thức uống, rồi cùng tay thợ chụp hình băng qua đám đông trong quán rượu, đến bên một cái bàn gần chỗ tụi nó. Harry, Ron và Hermione quắc mắt nhìn cô ta khi cô đến gần. Cô ta đang nói tía lia, vẻ rất ư thỏa mãn về chuyện gì đó.
“…không có vẻ hứng thú tiếp chuyện với tụi mình lắm, Bozo há? Này, anh nghĩ coi tại sao như vậy? Mà ổng đang kéo theo một đống yêu tinh như vậy làm gì chứ? Cho chúng thấy những cảnh… vô lý hết sức… ổng luôn luôn là một kẻ dối trá không ra gì. Đoán thử coi chuyện gì sắp xảy ra? Nghĩ coi tụi mình có nên đào sâu vô thêm một chút không? Để coi… ‘Cựu Thủ trưởng bị thất sủng của Bộ Thể thao và Giải trí pháp thuật, ông Ludo Bagman …” nghe ra một tít giật gân của một bài báo hấp dẫn à, Bozo… Chúng ta cần phải tìm ra một câu chuyện thích hợp với cái tít đó…”
Harry nói to:
“Để tìm cách phá hoại cuộc đời của một người khác nữa hả?”
Vài người nhìn quanh quất. Đôi mắt của Skeeter trợn lên thao láo sau giọng kính cẩn nữ trang của cô ta khi cô nhận ra người vừa nói. Cô ta cười toe toét:
“Harry! Thiệt là dễ thương! Sao em không đến đây uống chung với chị…”
Harry giận dữ nói:
“Tôi sẽ không đời nào đến gần bà nếu không mang theo cây chổi dài ba thước. Bà làm cái điều bỉ ổi đó đối với bác Hagrid để làm gì hả?”
Cô Rita nhướn đôi mày kẻ chỉ của cô ta lên:
“Độc giả của chúng tôi có quyền được biết sự thật, Harry à. Tôi chỉ đơn giản là làm công việc của tôi…”
Harry hét lớn:
“Ai quan tâm chuyện bác ấy là người lai khổng lồ? Bác ấy có gì không phải đâu?”
Cả quán rượu bỗng nhiên trở nên im phăng phắc. Bà Rosemera từ đằng sau quầy rượu chăm chú nhìn nhóng qua đầu các khách hàng, và quên béng đi cái thực tế lúc ấy là hũ rượu trong tay bà đã đầy tràn món rượu mật ong được hâm nóng.
Nụ cười của cô Rita hơi mờ đi một tý, nhưng rồi cô phục hồi lại nó lại trong chớp mắt. Cô mở bật cái túi xách da cá sấu, rút ra cây viết lông ngỗng Tốc ký và nói:
“Vậy em cho tôi thực hiện một cuộc phỏng vấn em về Hagrid mà em biết nhé, Harry? Con người đằng sau lão khổng lồ đó như thế nào? Và tình bạn phi thực của em cùng những nguyên cớ sâu xa trong đó. Em có sẽ gọi lão là một người cha thay thế không?”
Hermione đột ngột đứng dậy, chai bia bơ nắm chặt trong tayc ủa cô bé trông như thể một trái lựu đạn. Cô bé nói rít lên qua kẽ răng:
“Mụ đàn bà king khủng kia, mụ bịa chuyện bất chấp mọi thứ phải không, mụ bất kể người ta sẽ ra sao hả? Ngay đến ông Ludo Bagman …”
“Ngồi xuống đi, con bé ngốc nghếch, đừng có nói những chuyện mà mình không biết gì hết.”
Giọng Rita lạnh lùng, ánh mắt của cô ta đanh lại tàn nhẫn khi nhìn tới Hermione.
“Tôi biết những chuyện về lão Ludo Bagman dư sức làm quéo tóc của cô bé đấy…”
Rita nhìn mái tóc xù của Hermione, nói thêm:
“Dù nó cũng không cần phải quéo thêm nữa.”
Harry nói:
“Đi, Hermione! Tụi mình đi đi…, Ron…!”
Tụi nó bỏ đi; nhiều người ngó sững theo khi tụi nó đi ngang qua. Khi tụi nó ra tới cửa, Harry liếc nhìn lại. Cây viết Tốc ký của Rita đang bối rối, nó cứ chạy tới chạy lui trên một tờ giấy da trải trên mặt bàn. Tụi nó đi nhanh ra ngoài phố, Ron nói bằng một giọng thì thầm đầy lo lắng:
“Hermione ơi, lần sau mụ ta sẽ dí bồ sát nút cho mà coi.”
Hermione ngang tàng nói:
“Mụ cứ thử coi!”
Cả thân hình cô bé đang run lên vì giận:
“Tôi sẽ cho mụ biết tay! Tôi mà là một con bé ngốc nghếch hả? Mụ sẽ phải trả giá cho câu nói đó. Ban đầu là Harry, rồi đến bác Hagrid …”
Ron lo lắng nói:
“Bồ đừng có chọc giận Rita Skeeter. Mình nói nghiêm túc đó, Hermione. Mụ ta sẽ bới móc bồ cho ra tai tiếng gì đó…”
“Ba má mình không đọc Nhật báo Tiên tri. Mụ ta đừng hòng làm cho mình sợ đến trốn biệt đi!”
Cô bé giờ đây đang sải những bước chân dài và nhanh đến nỗi Harry và Ron chẳng thể làm gì khác hơn là cắm cúi bước theo cho kịp cô bé. Lần cuối cùng mà Harry và Ron nhìn thấy Hermione trong trạng thái tức giận bừng bừng như vầy là lúc Hermione tát cho Malfoy một bạt tai. Cô bé tiếp tục vừa đi vừa nói:
“Mà bác Hagrid không việc gì phải tránh mặt nữa! Bác ấy không nên để cho bất cứ ai lợi dụng cái cớ đó mà làm khổ bác! Tiến lên!”
Cô bé bắt đầu chạy gấp, dẫn đầu cả bọn chạy ngược lên con đường về đến cánh cổng trường có tượng những con heo rừng có cánh đứng ở hai bên, rồi chạy băng qua sân trường tới căn chòi của lão Hagrid.
Màn cửa sổ vẫn buông kín mít, và khi tụi nó đến gần thì nghe tiếng con Fang sủa dữ dội.
Hermione dộng nắm đấm lên cánh cửa, la lớn:
“Bác Hagrid ơi! Đủ rồi bác Hagrid à! Tụi con biết bác ở trong đó mà! Chẳng ai bận tâm chuyện má bác là khổng lồ đâu! Bác Hagrid ơi, bác đừng để cho mụ Skeeter ác độc đó hành bác đến như vậy! Bác Hagrid, bác ra khỏi đây đi, bác chỉ cần…”
Cánh cửa mở ra. Hermione đang nói:
“…Về chuyện…!”
Cô bé chợt ngậm miệng lại ngay lập tức, bởi cô bé nhận ra không phải mình đang đối diện với lão Hagrid, mà là với cụ Dumbledore.
Cụ đang cúi xuống mỉm cười với tụi nhỏ, dịu dàng nói:
“Chào các con!”
Hermione nói, giọng cô hơi nhỏ bớt:
“Tụi con… ơ… tụi con muốn gặp bác Hagrid.”
Đôi mắt của cụ Dumbledore nhấp nháy như sao:
“Ừ, thầy cũng đoán là vậy. Sao các con không bước vô đi?”
Hermione nói:
“Ơ… a… dạ!”
Harry, Ron và Hermione cùng đi vào căn chòi. Con Fang lao mình vào Harry ngay cái phút nó vừa bước vào căn chòi. Con chó sủa như điên và tìm cách liếm vành tai của Harry. Harry xô con Fang ra và nhìn quanh.
Lão Hagrid đang ngồi bên cạnh bàn, trên bàn có hai tách trà bự. Ngó lão thiệt là bơ phờ nhếch nhác, mặt mũi thì lem nhem, hai mí mắt thì sưng phù, và lão đã tới chỗ hết nước nói rồi, khi mớ tóc của lão bị vò lại. Thay vì làm cho mớ tóc tử tế ra, bây giờ trông chúng lại không khác chi một bộ râu tóc giả bằng dây kẽm rối nùi.
Harry nói:
“Chào bác Hagrid!”
Lão Hagrid ngước nhìn lên. Lão nói giọng khàn khàn:
“Ờ…”
Cụ Dumbledore đã đóng xong cánh cửa đằng sau lưng Harry, Ron và Hermione. Cụ nói:
“Thêm trà nha?”
Cụ rút cây đũa phép của cụ ra, phẩy nhẹ một cái, một cái khay trà biết xoay hiện ra ở lưng chừng không trung cùng với một đĩa bánh ngọt. Cụ Dumbledore làm phép cho khay trà đáp xuống mặt bàn. Và mọi người cùng ngồi xuống.
Yên lặng một lát. Rồi cụ Dumbledore nói:
“Hồi nãy anh có nghe trò Granger la lối cái gì không, anh Hagrid?”
Hermione hơi ngượng, hai má ửng hồng. Nhưng cụ Dumbledore mỉm cười với cô bé và nói tiếp:
“Căn cứ theo cái cách mà Harry, Ron và Hermione ra sức phá cửa vô thì dường như chúng muốn biết tin về anh, Hagrid à.”
Harry đăm đăm nhìn lão Hagrid, nói:
“Dĩ nhiên là tụi con vẫn muốn hiểu thêm về bác! Bác đừng nghĩ bất cứ điều gì mà mụ bò cái Skeeter … Dạ, xin lỗi thầy.”
Harry liếc nhìn cụ Dumbledore. NHưng cụ Dumbledore quay quay hai ngón tay cái quanh nhau, mắt chăm chú ngó cái trần nhà. Cụ nói:
“Thầy tạm thời bị điếc và không có ý kiến gì về điều con đang nói, Harry à.”
Harry ngượng ngùng nói tiếp:
“Ơ… đúng vậy. Con vừa định nói là… bác Hagrid, làm sao mà bác lại có thể nghĩ là tụi con bận tâm đến cái điều mà… mụ… đàn bà đó viết về bác chứ?”
Hai giọt nước mắt bự chảng trào ra đôi mắt đen ti hí của lão Hagrid rồi chậm chạp lăn xuống đám râu rối nùi quanh cằm lão.
Cụ Dumbledore vẫn cẩn thận ngước nhìn cái trần nhà. Cụ nói:
“Đây là bằng chứng sống về những gì tôi đã nói với anh, anh Hagrid à. Tôi đã đưa anh xem những lá thư của vô số phụ huynh, những người vẫn còn nhớ anh từ cái thời họ còn là học sinh ở trường này, họ nói một cách chắc chắn là nếu tôi mà đuổi anh thì nhất định họ sẽ có phản ứng về chuyện đó…”
Lão Hagrid đáp bằng giọng khàn khàn:
“Đâu phải tất cả mọi người… Đâu phải tất cả mọi người đều muốn tôi ở lại đây…”
Cụ Dumbledore giờ đây nghiêm nghị nhìn qua cặp kính nửa vầng trăng của cụ:
“Đúng vậy, Hagrid à, nếu mà anh bận tâm đến tiếng tăm vũ trụ, thì chắc là anh còn co rút trong cái hốc này lâu lắm đó. Từ ngày mà tôi bắt đầu làm hiệu trưởng của cái trường này, không một tuần lễ nào mà tôi không nhận được một cú phàn nàn về cái cách mà tôi điều hành ngôi trường. Nhưng mà tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi tự giam mình trong phòng giấy của tôi và không thèm nói chuyện với ai hết à?”
Lão Hagrid thốt lên ai oán:
“Nhưng… nhưng cụ đâu có lai người khổng lồ.”
Harry tức tối nói:
“Bác Hagrid, bác nghĩ coi họ hàng cháu là những ai? Bác nghĩ đến gia đình Dursley thử coi!”
Giáo sư Dumbledore nói:
“Một quan điểm xuất sắc! Ông anh của tôi, anh Aberforth, bị cáo buộc tội bỏ bùa bậy bạ cho một con dê. Chuyện đó bị đăng báo um xùm, nhưng mà ông anh tôi đâu có thèm trốn biệt? Còn lâu ảnh mới trốn. Ảnh cứ ngẩng cao đầu mà làm công việc của ảnh như thường. Dĩ nhiên, tôi không hoàn toàn chắc chắn là ảnh biết đọc đâu, thành ra có thể ảnh cũng chẳng phải gan lỳ gì lắm…”
Hermione lặng lẽ nói:
“Quay trở lại mà dạy tụi con đi bác Hagrid! Dạy lại nghe bác, tụi con nhớ bác lắm.”
Lão Hagrid há hốc miệng thổn thức, nước mắt lại lăn tròn qua gò má lão mà thấm vào chòm râu của lão.
Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ nói:
“Tôi từ chối đơn từ nhiệm của anh, anh Hagrid à, và tôi mong anh làm việc trở lại vào thứ hai. Vào tám giờ rưỡi sáng thứ hai, anh hãy đến ăn sáng với tôi tại Đại sảnh đường. Không được viện bất cứ lý do nào để từ chối. Thồi chào tất cả mọi người nhé.”
Cụ Dumbledore rời khỏi căn chòi, chỉ tạm dừng bước một chút để gãi tai con Fang. Khi cụ đã đóng lại cánh cửa sau lưng, lão Hagrid bắt đầu úp mặt vào hai bàn tay bự chè bè như cái đồ hốt rác mà khóc nức nỏ. Hermione cữ vỗ nhè nhẹ trên cánh tay của lão, và cuối cùng, lão Hagrid ngẩng đầu nhìn lền, hai mắt thiệt tình là đỏ ngầu. Lão nói:
“Một con người vĩ đại… cụ Dumbledore... một con người vị đại…”
Ron nói:
“Dạ, đúng vậy. Con ăn thêm chút bánh nữa nghe bác Hagrid?”
Lão Hagrid quẹt nước mắt bằng mu bàn tay:
“Ừ, cứ ăn đi con, Ừ… cụ nói đúng… các con nói đúng… bác thiệt là ngu… người cha già hẳn là xấu hổ lắm vì cái cách mà bác cư xử vừa rồi…”
Những giọt nước mắt to tướng lại ứa ra, nhưng lão mạnh mẽ dứt khoát chùi đi, và nói:
“Bác chưa từng cho các con xem hình của ba bác phải không? Đây nè…”
Lão Hagrid đứng dậy đi tới ngăn tủ kéo, mở ra một ngăn, và lấy ra một tấm hình của một pháp sư nhỏ thó có đôi mắt đen lóng lánh y như mắt của lão Hagrid. Vị pháp sư đó ngồi trên vai của lão Hagrid mà tươi cười. Căn cứ vào cây táo đằng sau họ thì lão Hagrid lúc đó phải cao hai thước mốt hay hai thước hai, cỡ đó, nhưng mặt và cằm thì chưa có râu, trông trẻ trung, mịn màng, tròn trịa.. Với nét mặt đó Hagrid chắc chắn chưa tới mười một tuổi.
Lão Hagrid lại cất giọng ồm ồm:
“Hình này chụp trước khi bác nhập học trường Hogwarts. Ba của bác chết đi mà mãn nguyện… ông cứ lo là bác sẽ không được học thành pháp sư, bởi vì má của bác… Ừ, dù sao thì… Đành rằng bác không thiệt là giỏi lắm về pháp thuật, thiệt vậy… Nhưng mà ít nhất thì ba của bác cũng khỏi phải thấy cảnh bác bị đuổi học. Các con hiểu không, ổng chết khi bác mới học năm thứ hai…”
“Cụ Dumbledore là người đã dựng bác dậy sau khi ba của bác ra đi. Rồi cho bác làm người giữ khóa… cụ ấy biết tin dùng người, luôn cho họ cơ hội làm lại cuộc đời… điều đó khiến cho cụ khác với những hiệu trưởng khác, các con hiểu không? Cụ nhận bất cứ ai vào trường Hogwarts, miễn sao người đó có tài. Cụ biết là người ta có thể tu thân thành người tốt cho dù lý lịch của họ thế nào đi nữa… Điều đó đáng kính trọng biết chừng nào. Nhưng mà một số người không hiểu cho như vậy. Có một số người luôn luôn vin vào cái điều đó mà chống lại cụ ấy… Có những người giả bộ là họ chỉ có xương to thôi chứ không dám đứng lên mà nói… ‘tôi là chính tôi, và tôi không xấu hổ vì tôi là tôi.’ Ba của bác từng dạy bác ‘Đừng xấu hổ vì là chính mình. Sẽ có người vin vào lý lịch con để chống lại con, nhưng họ không đáng để cho con bận tâm tới’. Và ông ấy nói đúng.Bác thiệt là ngu. Nhưng bác không thèm bận tâm đến mụ ấy nữa, bác hứa với các con như vậy. Xương to… Bác sẽ cho mụ ấy xương to!”
Harry, Ron và Hermione nhìn nhau lo lắng. Harry thà là dắt năm chục con Quái Tôm Đuôi Nổ đi dạo còn hơn là thú nhận nó đã nghe lén chuyện tâm tình của lão Hagrid với bà Maxime; nhưng lão Hagrid cứ thao thao bất tuyệt, rõ ràng không có ý thức là lão đang nói chuyện rất kỳ cục.
Lão ngước mắt khỏi tấm hình của ba lão, hai mắt sáng rạng rỡ:
“Con biết gì không, Harry? Khi mà bác gặp con lần đầu tiên, con đã khiến bác nhớ tới thân phận của bác một chút. Ba má mất cả, và con cảm thấy như thể mình không theo học nổi ở trường Hogwarts, nhớ không? Không dám tin chắc là mình sẽ vượt qua được… vậy mà bây giờ nhìn con xem… Harry, quán quân trường Hogwarts!”
Lão ngước nhìn Harry một lát rồi nói, rất trịnh trọng:
“Con có biết bác muốn gì không, Harry? Bác rất muốn con thắng cuộc thi đấu, bác thiệt tình mong muốn. Điều đó sẽ chứng tỏ cho bọn họ thấy… không cần phải thuần chủng mới thành đạt được. Con không cần phải xấu hổ về lý lịch của mình. Chiến thắng của con sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy cụ Dumbledore là người có quan điểm đúng đắn: ai có khả năng pháp thuật thì họ có thể làm pháp thuật. Con đã làm gì với cái trứng vàng đó rồi hả, Harry?”
Harry nói:
“Hay lắm! Thiệt tình là hay lắm.”
Gương mặt sầu thảm của lão Hagrid bừng nở một nụ cười toe toét đầy nước mắt:
“Đáng mặt con trai ta!... Con hãy chứng tỏ cho họ thấy, Harry, con hãy mở mắt họ ra. Đánh bại tất cả chúng nó.”
Nói dối với lão Hagrid thì không giống chút nào như nói dối với bất cứ người nào khác. Harry đi trở về tòa lâu đài với Ron và Hermione vào xế trưa hôm ấy, không thể nào xua đi được hình ảnh rạng rỡ hạnh phúc trên gương mặt của lão Hagrid khi lão tưởng tượng ra cảnh Harry chiến thắng cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật. Cái trứng vàng khó hiểu càng làm nặng trĩu lương tâm nó vào chiều hôm ấy. Và đến lúc phải đi ngủ thì nó quyết định: đã tới lúc phải dẹp bỏ tự ái đi mà thử xem gợi ý của Cerdic có giá trị gì không?