Harry Potter Và Chiếc Cốc Lửa
Sáng hôm sau, cơn bão đã tan, mặc dù cái vòm Đại sảnh đường vẫn còn u ám, những đám mây xám chì xoáy phía trên đầu khi tụi Harry, Ron và Hermione xem xét thời khóa biểu vào bữa ăn sáng. Cách đó vài ghế, Fred, George, và Lee Jordan đang bàn tán về phương pháp ma thuật nào có thể làm tụi nó già đi để mà lừa vào được cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật.
Ron vừa nói vừa dò ngón tay mình trên cột thời khóa biểu thứ Hai:
“Bữa nay không tệ lắm… ở ngoài trời suốt buổi sáng. Dược thảo học với nhà Hufflepuff. CHăm sóc Sinh vật Huyền bí… khốn khiếp thật, tụi mình vẫn phải học cùng tụi Slytherin …”
Harry rên rỉ:
“Hai tiết Tiên tri chiều nay.”
Nó cụp mắt xuống. Tiên tri là môn học nó thấy khó ưa nhất, bên cạnh môn Độc dược. Giáo sư Trelawney cứ tiên đoán miết về cái chết của Harry, cái trò này khiến nó cảm thấy khó chịu kinh khủng.
Hermione nói thật nhanh, tay trét thêm bơ vô miếng bánh mì nướng:
“Đáng ra bồ phải bỏ cái môn đó đi như mình ấy. Rồi kiếm mấy môn có lý như Số học mà học.”
Ron nhìn Hermione vừa thêm vô một đống mứt, cũng vô miếng bánh mì nướng kia:
“Mình thấy bồ lại ăn nữa rồi!”
“Mình quyết định có những cách hay hơn để bênh vực cho bọn gia tinh.”
Hermione đáp một cách kiêu ngạo.
Ron nhe răng cười:
“Phải… và thế là bồ đói.”
Đột nhiên có một tiếng xào xạc phía bên trên đầu tụi nhỏ, và hàng trăm con cú bay vút qua những khung cửa sổ rộng mở, mang theo thư sáng. Theo bản năng, Harry ngước nhìn lên, nhưng chẳng có dầu hiệu gì của cái bóng trắng giữa một đám hung hung và xam xám. Bọn cú xà quần trên các bàn ăn, kiếm người có thư và bưu phẩm gửi tới. Một con cú bự màu hung xà xuống chỗ Neville Longbottom và thả vào lòng nó một cái gói - Neville hầu như lúc nào cũng quên gói ghém theo cái gì đó. Ở phía bên kia của Sảnh đường, con cú diều hâu của Draco Malfoy đậu trên vai nó, mang theo cái gì đó trông giống như gói đồ tiếp tế kẹo bánh mọi khi của nhà gửi. Cố lơ đi cảm giác nôn nao vì thất vọng cồn lên trong bao tử, Harry quay về với món cháo yến mạch của mình. Hay có chuyện gì đã xảy ra cho con Hedwig? Hay là chú Sirius đã không nhận được thư?
Nỗi lo âu của nó kéo dài suốt trên con đường băng qua vườn rau ẩm ướt, cho tới khi tụi nó đến được nhà kính số ba, ở đó, nó bị chia trí bởi giáo sư Sprout, bà đang chỉ cho cả lớp những cái cây xấu xí nhất mà Harry từng thấy. Thực vậy, lũ cây trồng chẳng giống cây gì cả mà giống một con ốc sên khổng lồ, đen thui, dày cui, chui thẳng ra từ đất. Cây nào cây nấy cũng hơi quằn quại và mọc một đống u cục bự bóng lưỡng trên thân, như là bên trong chứa đầy chất lỏng.
Giáo sư Sprout nói hối hả:
“Củ u. Phải vắt tụi nó. Các trò sẽ thu hoạch mủ…”
“Cái gì?”
Seamus Finnigan kêu lên có vẻ phản kháng.
“Mủ, Finnigan, mủ.”
Giáo sư Sprout nói.
“… và chúng cực kỳ quý, do đó không được bỏ phí. Các trò sẽ thu hoạch mủ, để coi, bỏ vô mấy chai này. Mang găng tay da rồng vô, kẻo mủ u còn đặc sẽ gây ra mấy chuyện quái quỷ cho da đó.”
Vắt mấy cây củ u quả thực là gớm guốc, nhưng mà cũng thấy “đã” một cách lạ lùng. Mỗi khi một cục u bị bóp vỡ, một đống dịch vàng xanh đặc sệt phọt ra, ngửi nồng nặc mùi xăng dầu. Tụi nhỏ cho mủ vào đống chai mà giáo sư Sprout đã chỉ, và cuối buổi học tụi nó đã thu hoạch cả mấy lít.
Giáo sư Sprout vừa nói vừa đậy cái chai cuối cùng lại bằng một cái nút bần:
“Bà Pomfrey sẽ mừng lắm đây. Mủ củ u là một phương thuốc tuyệt vời để chữa các thể mụn trứng cá bất trị. Có thể ngăn bọn sinh viên khỏi phải xài tới mấy phương pháp liều mạng để tiêu mụn.”
Hannah Abbott – một học sinh nhà Hufflepuff, nói, giọng thầm thì:
“Giống như Eloise Midgen tội nghiệp đó. Nó đã thử nguyền mấy cái mụn của nó.”
Giáo sư Sprout lắc đầu:
“Con bé ngu ngốc. Hên là bà Pomfrey đã sửa mũi lại cho nó rồi.”
Một tiếng chuông vang vọng từ hướng lâu đài, vượt qua những trảng đất ẩm, báo hiệu đã hết giờ học, và lớp học tản ra; Tụi nhà Hufflepuff trèo lên những bậc thang bằng đá để đến lớp Biến; trong khi bọn nhà Gryffindor đâm đầu về hướng khác, xuôi con đường dốc, xuống cái chòi gỗ của lão Hagrid bên bìa khu rừng Cấm.
Lão Hagrid đứng bên ngoài căn chòi, một tay nắm cái vòng đeo cổ của con chó săn đen khổng lồ - con Fang. Dưới chân lão, nằm trên đất, là nhiều cái thùng gỗ thưa, và con Fang cứ rên rỉ, vùng vẫy trong dây buộc cổ, có vẻ như chằm hăm muốn xem xét cho kỹ càng bên trong cái thùng. Khi tụi nó kéo lại gần, một tiếng ràn rạt kỳ quái đập vào tai, đệm bằng những âm thanh nghe như mấy tiếng nổ nho nhỏ.
Lão Hagrid toét miệng cười với Harry, Ron và Hermione:
“Chào! Nãy giờ chờ tụi Slytherin ở đây, tụi nó không muốn bỏ lỡ vụ này đâu – Quái Tôm Đuôi Nổ!”
Ron kêu lên:
“Bác nói gì?”
Harry trỏ mấy cái thùng gỗ thưa.
Lavender kêu ré lên, nhảy lùi ra sau:
“Í ẹ!”
“Í ẹ” đúng là tóm tắt được toàn bộ cảm tường của Harry về bọn Quái Tôm Đuôi Nổ. Chúng trông giống như những con tôm hùm không vỏ, biến dạng, nhợt nhạt khủng khiếp và nhầy nhụa, với những cái cẳng túa ra từ những chỗ kỳ quái và những cái đầu vô hình. Có khoảng một trăm con trong mỗi thùng, mỗi con dài khoảng mười lăm phân, bò chồng lên nhau, búng mình một cách mò mẫm vào các cạnh thùng. Chúng bốc mùi cá sình nồng nặc. Thỉnh thoảng, vài ba tia lửa tóe ra từ đuôi một con Quái tôm, và với một tiếng ‘phụt’ nhỏ, con vật bắn mình tới trước được cả chục phân.
Lão Hagrid nói đầy tự hào:
“Mới nở đó. Các cháu có thể tự nuôi chúng. Tuy nhiên cũng phải chuẩn bị một chút.”
“Mắc gì tụi này lại muốn nuôi chúng chứ?”
Một giọng lạnh lùng cất lên.
Bọn nhà Slytherin đã tới, và người nói là Draco Malfoy. Crabbe và Goyle đang cười khúc khích tán thưởng từng lời của nó.
Lão Hagrid trông có vẻ như cứng người lại trước câu hỏi đó.
Malfoy tiếp:
“Ý tôi là, tụi nó làm được gì? Ý nghĩa gì cái bọn ấy chứ?”
Lão Hagrid há miệng, vẻ suy nghĩ khó nhọc. Ngưng vài giây, rồi lão nói cọc cằn:
“Đó là cho bài sau, Malfoy. Bữa nay cho tụi nó ăn thôi. Bây giờ, các trò sẽ cho chúng thử mấy món khác nhau. Tôi chưa bao giờ nuôi, không chắc chúng thích cái gì… Có ít trứng, gan ếch, một chút rắn cỏ… cứ thử cho tụi nó mỗi thứ một chút.”
“Đầu tiên là mủ, giờ là cái này.” Seamus càu nhàu.
Chẳng có gì ngoài tình cảm sâu xa đối với lão Hagrid đã khiến Harry, Ron và Hermione bốc lấy vài nắm gan ếch vụn, thảy vô trong thùng để nhử tụi Quái Tôm Đuôi Nổ. Harry không thể không nghi ngờ rằng tất cả những động tác này là vô nghĩa, bởi vì mấy con quái tôm này dường như không có mồm.
Sau khoảng mười phút, chợt Dean Thomas kêu lên:
“Úi da! Nó cắn tôi!”
Lão Hagrid vội vàng chạy lại, nhìn lo lắng.
Dean vừa nói, giọng giận dữ, vừa chỉ cho lão Hagrid thấy vết phỏng trên bàn tay mình:
“Đuôi nó nổ!”
Lão Hagrid gật đầu:
“Ờ, phải, chuyện này vẫn xảy ra mỗi khi tụi nó nổ.”
Lavender lại kêu lên lần nữa:
“Ế! Bác Hagrid, cái gì nhọn nhọn trên người nó nè?”
Lão Hagrid nói, thật ấm áp:
“À, một số con có vòi nọc.”
(Lavender lập tức rụt ngay tay ra khỏi cái chuồng.)
“Bác nghĩ tụi nó là mấy con đực… Mấy con cái thì có giác hút trên bụng… Bác nghĩ tụi này hút máu.”
Malfoy nói mỉa mai:
“Rồi, tao biết chắc chắn vì sao người ta cố mà giữ chúng sống rồi. Ai mà chẳng thích nuôi mấy con vừa biết đốt, biết cắn, lại biết chích!”
Hermione tớp lại ngay:
“Không phải vì tụi nó không đẹp mà nói tụi nó vô dụng! Máu rồng đó, Pháp thuật kỳ diệu đó, mà mày đâu có muốn nuôi con rồng nào chơi đâu, đúng không?”
Harry và Ron nhe răng cười với lão Hagrid, còn lão thì cười ngầm dưới hàm râu rậm. Cứ như tụi Harry, Ron và Hermione đã quá rành thì lão Hagrid không khoái gì hơn là một con rồng nhí – lão đã từng sở hữu một con trong một khoảng thời gian ngắn ngủi vào năm thứ nhất, một con rồng Na Uy loại Lưng nhô có tên là Nobert. Lão Hagrid đơn giản chỉ khoái mấy con quái vật, càng gây chết chóc càng tốt.
“Tốt, ít nhất mấy con quái tôm còn nhỏ.”
Ron nói khi tụi nó đi về lâu đài ăn trưa một tiếng đồng hồ sau đó.
Hermione cáu tiết:
“Bây giờ thì vậy, nhưng một khi bác Hagrid tìm ra được là tụi nó ăn cái gì, mình nghĩ tụi nó phải dài tới cả hai thước.”
Ron cười láu lỉnh với Hermione, nói:
“Ờ, nhưng mà đâu có sao nếu tụi nó hóa ra lại chữa được bệnh say sóng hay cái gì đó, phải không?”
Hermione hơi bực:
“Bồ biết quá rõ là mình nói vậy chỉ để cho thằng Malfoy câm mồm thôi mà! Thật ra mình nghĩ thằng đó nói cũng đúng. Có lẽ việc nên làm nhất là khống chế cả đám mấy con ấy trước khi tụi nó tấn côn tất cả chúng ta.”
Tụi nó ngồi xuống dãy bàn nhà Gryffindor và chén sườn cừu với khoai tây. Hermione ăn lẹ tới nỗi Harry và Ron phải nhìn nó chằm chằm.
Ron kêu lên:
“Ê, cái này gọi là bệnh vực quyền gia tinh đó hả? Thay vì vậy, coi chừng bồ ói ra bây giờ.”
Hermione trả lời nghiêm trang, tọng đầy một miệng phồng căng toàn cọng giá.
“Không, mình chỉ muốn đến thư viện liền.”
Ron kêu lên, vẻ không tin nổi:
“Cái gì? Hermione nè, hôm nay ngày đầu đi học lại. Tụi mình còn chưa có bài tập về nhà mà!”
Hermione nhún vai và tiếp tục ngốn ngấu đồ ăn, như thể cô bé đã không ăn hết mấy ngày. Đoạn đứng phắt dậy, nói:
“Gặp lại ở bữa ăn tối!”
Và đi thật nhanh.
Khi chuông reng báo hiệu lớp học buổi chiều bắt đầu, Harry và Ron khởi hành đi tới Tháp Bắc, ở đó, tít cuối cái cẩu thang xoắn chặt, một cái cầu thang xếp bằng bạc dẫn tới cánh cửa sập hình vòng cung trên trần, và căn phòng mà giáo sư Trelawney cư ngụ.
Mùi nước hoa ngọt lịm quen thuộc tỏa ra từ cái lò sưởi xộc ngay vào mũi tụi nhỏ khi chúng trồi lên ở đầu cái thang xếp. Như mọi khi, màn cửa đều khép kín; căn phòng hình tròn tắm đẫm trong một thứ ánh sáng đỏ lờ mờ phát ra từ nhiều ngọn đèn, tất cả đều được che lại bằng khăn quấn với hương choàng. Harry và Ron vượt qua một đống những ghế cao bọc vải hoa sặc sỡ và ghế nệm dài để chật cả căn phòng, cùng nhau ngồi xuống một cái bàn tròn nhỏ xíu.
“Chào các trò.”
Giọng nói mơ hồ của giáo sư Trelawney cất lên ngay sau lưng Harry, làm nó giật nảy cả mình.
Gầy thiệt gầy với cặp mắt kiếng khổng lồ khiến cho cặp mắt trở nên quá to trên gương mặt, giáo sư Trelawney nhìn săm xoi Harry với một vẻ mặt bi thảm mà cô luôn luôn đeo theo mỗi khi gặp Harry. Khối đồ sộ những vòng tay, chuỗi hạt, vòng đeo, như thường lệ sáng lấp lóa trên mình giáo sư trong ánh lửa lò sưởi.
Cô nói với Harry, giọng thê lương:
“Con đang lo lắng, cưng à. Nội nhãn của ta nhìn xuyên qua gương mặt can đảm của con, thấy tận bên trong nội tâm đang xáo trộn. Và ta rất đau buồn phải nói với con rằng, những điều khiến con lo lắng không phải là không có căn cứ. Ta thấy trước mặt con sẽ là một giai đoạn khó khăn, than ôi… khó khăn nhất… Ta e rằng điều con sợ sẽ xảy đến thật… và có thể đến sớm hơn là con nghĩ…”
Giọng cô hạ xuống gần như là thì thầm. Ron đảo mắt nhìn Harry. Harry nhìn lại nó lạnh lùng. Giáo sư Trelawney quét ngang hai đứa và đến ngồi trong một cái ghế bành có tay dựa đặt trước lò sưởi, đối diện với cả lớp. Lavender Brown và Parvati Patil, vốn rất ái mộ giáo sư Trelawney, ngồi trên mấy cái ghế nệm dài sát ngay bên cô.
Giáo sư Trelawney cất lời:
“Các con yêu quý, đã tới lúc chúng ta xem xét các vì sao. Chuyển động của các hành tinh cùng những điềm báo bí ẩn của chúng chỉ bộc lộ ra cho những ai hiểu được các bước đi của vũ điệu thiên hà. Định mệnh của con người có thể giải mã bằng những tia sáng của hành tinh, chúng trộn lẫn nhau…”
Nhưng ý nghĩ của Harry đã trôi dạt rồi. Ngọn lửa tẩm nước hoa luôn luôn làm nó thấy buồn ngủ và mụ mị, và những bài nói dông dài của giáo sư Trelawney về tiên tri chưa bao giờ thu hút được nó, mặc dù nó cũng không thể không nghĩ tới lời cô vừa nói với nó lúc nãy: “Ta e rằng điều con sợ sắp xảy đến thật.”
Nhưng Hermione nói đúng, Harry cáu kỉnh nghĩ thầm, giáo sư Trelawney đúng là một mụ già lừa bịp. Hiện thời nó chẳng thấy lo sợ điều gì cả… đúng rồi, nếu không tính đến chuyện nó hơi sợ rằng có thể chú Sirius đã bị bắt… nhưng giáo sư Trelawney mà biết cái gì? Nó đã đưa ra một kết luận từ lâu rồi rằng cái trò tiên tri của cổ thật ra không hơn gì chuyện đoán mò gặp hên kết hợp với một phong cách ma quái.
Dĩ nhiên, ngoại trừ lần đó vào cuối niên học, khi cô tiên đoán về Voldemort sẽ lại trỗi dậy… và khi Harry kể lại cho cụ Dumbledore nghe, chính cũ đã nói là cụ nghĩ rằng vụ xuất hồn đó có thể là “xịn”…
“Harry!”
Ron thì thầm.
“Cái gì?”
Harry nhìn quanh; cả lớp đang chằm chằm nhìn nó. Nó ngồi thẳng dậy. Nó đã gần như ngủ gục, đi lạc trong trạng thái bừng bừng và những ý nghĩ của nó.
Giáo sư Trelawney hơi thoáng vẻ oán giận vì Harry rõ ràng đã không thèm để tâm đến lời cô:
“Ta đang nói, cưng à, rằng con rõ ràng đã sinh ra dưới tác động xấu của sao Thần nông.”
“Sinh ra dưới … dưới cái gì ạ? Con xin lỗi…”
“Thần Nông, cưng, Sao Thần nông.”
Giọng nói giáo sư Trelawney nghe đã rõ ràng là cáu tiết khi Harry có vẻ không tập trung trước cái tin này lắm:
“Ta đang nói rằng sao Thần Nông chắc chắn đã ở vào một vị trí đầy quyền lực trong thiên hà vào đúng lúc trò sinh ra… Mái tóc đen của trò… vóc dáng nhỏ thó của trò… những mất mát bi thảm trong đời khi còn nhỏ… Ta nghĩ ta đúng khi nói rằng, con ạ, con đã sinh ra giữa mùa đông?”
Harry đáp:
“Không, con sinh tháng Bảy.”
Ron vội vàng chuyển tiếng cười to của mình thành một cái ho khan.
Nửa giờ sau, mỗi đứa trong lớp được phát một cái biểu đồ hình tròn phức tạp, và chúng cố mà điền đủ vị trí của các hành tinh vào thời điểm chúng sinh ra đời. Thật là một công việc buồn tẻ, đòi hỏi phải tra bảng niên biểu và tính các góc quá nhiều.
Sau một hồi, Harry nói, trán cau cau ngó xuống miếng giấy da của nó:
“Mình có tới hai cái sao Hải Vương ở đây, vậy là không đúng rồi, phải không?”
Ron bắt chước cách thì thào bí ẩn của giáo sư Trelawney:
“Àààà… Khi hai ngôi sao Hải Vương cùng xuất hiện trên bầu trời, thì Harry à, đó chắc chắn của một thằng nhỏ con đeo mắt kiếng sắp ra đời…”
Seamus và Dean đang làm bải gần đó, cười thật lớn, tuy không lớn đến mức át được tiếng kêu đầy phấn khích của Lavender Brown:
“Ôi, thưa giáo sư, hãy nhìn coi nè! Con nghĩ con có một ngôi sao không định hướng! Ôi đó là sao gì vậy, thưa giáo sư?”
Giáo sư Trelawney vừa ngó xuống tấm biểu đồ vừa đáp:
“Đó là sao Uranus, cưng à.”
Ron hỏi:
“Con dòm cái sao Uranus một cái có đựợc không?”
THật là xui xẻo, giáo sư Trelawney nghe thấy, và có lẽ vì vậy mà cuối buổi học, cô cho tụi nó một đống nhiều thật nhiều bài tập về nhà.
Cô nói cấm cẳn, nghe lại giống giáo sư McGonagall nhiều hơn là giống cô hàng ngày vốn nhẹ nhàng, mơ màng:
“Một bản phân tích chi tiết về việc cách vận động của thiên hà sẽ ảnh hưởng tới các trò trong tháng tới ra sao, nhớ đối chiếu biểu đồ của chính các trò. Ta muốn thứ Hai tới phải nộp bài rồi đó, đừng có viện cớ này nọ!”
“Bà già dở hơi tội nghiệp. Bài này phải mất hết hai ngày cuối tuần, sẽ…”
Ron nói cay đắng khi nhập vào đám đông đi xuống cầu thang, trở về Đại sảnh và ăn tối.
Hermione đã bắt kịp tụi nó, vui vẻ nói:
“Nhiều bài tập quá hả? Giáo sư Vector không cho tụi này bài nào!”
Ron quạu quọ:
“Tốt, hoan hô giáo sư Vector.”
Tụi nó tới được tiền sảnh, lúc đó đã đặc người đứng sắp hàng chờ ăn tối. Tụi nhỏ vừa mới nhập vào cuối hàng thì một giọng nói oang oang vang lên phía sau:
“Weasley! Ê, Weasley!”
Harry, Ron và Hermione quay lại. Malfoy, Crabbe, Goyle đang đứng đó, đứa nào đứa nấy trông đều có vẻ đang khoái chí chuyện gì đó.
Ron nói cộc lốc.
“Gì?”
“Ba mày trên báo nè, Weasley!”
Malfoy nói, tay khua một tờ Nhật báo Tiên tri. Nó nói rất to, sao cho tất cả cái tiền sảnh đông nghịt này phải nghe thấy.
“Nghe đây!”
THÊM NHỮNG SAI LẦM Ở BỘ PHÁP THUẬT
Có vẻ như những rắc rối ở Bộ Pháp Thuật vẫn chưa đến hồi kết thúc, Rita Skeeter – đặc phái viên của bổn báo, cho biết.
Vừa mới bị khiển trách vì việc kiểm soát đám đông quá kém trong Cúp Quidditch, và vẫn chưa thể giải thích được việc mất tích của một trong những phù thủy của mình, Bộ đã lại nhúng sâu hơn vào một vụ rắc rối mới toanh ngày hôm qua, gây ra bởi trò hề của Arnold Weasley, thuộc Sở Dùng sai chế tác Muggle.
Malfoy ngẩng lên, reo to:
“Tưởng tượng nổi không, Weasley, đến tên ổng mà người ta còn không viết đúng nổi. Vậy gần như ổng là người không có giá trị gì hết rồi, phải không mầy?”
Ai nấy trong tiền sảnh đều giương tai lắng nghe. Malfoy giương tờ báo lên với vẻ điệu đàng và đọc tiếp:
Arnold Weasley, người đã từng bị phạt vì đã sở hữu một chiếc xe bay cách đây hai năm, hôm qua lại vừa mới dính vào một cuộc ẩu đả với những người Muggle giữ gìn pháp luật (“Cảnh sát”) vì chuyện mấy cái thùng rác cực kỳ hiếu chiến. Ông Weasley trước đó hình như đã vội chạy đến hỗ trợ cho Moody Mắt-Điên, một cựu thần Ánh Sáng lớn tuổi của Bộ, đã về hưu khi không còn phân biệt nổi giữa một cái bắt tay lương thiện với một vụ mưu sát. Ngay khi đến ngôi nhà được canh gác nặng nề của ông Moody, ông Weasley đã phát hiện ra, không có gì ngạc nhiên, rằng ông Moody một lần nữa đã dựng nên báo động giả. Ông Weasley buộc phải chỉnh lại vài ký ức trước khi thoát được khỏi đám cảnh sát, nhưng ông đã từ chối trả lời các câu hỏi của Nhật báo Tiên tri về việc vì sao ông lại lôi Bộ vào một màn thiếu phẩm cách và xấu hổ đến như vậy.
Malfoy nói, lật tờ báo và giơ lên:
“Có hình nữa nè, Weasley! Một tấm hình chụp ba má mày đứng bên ngoài căn nhà, nếu mày gọi đó là cái nhà! Má mày mà giảm được vài ký thì bả mừng lắm, phải không mày?”
Ron run bắn lên vì giận dữ. Mọi người đều đang nhìn nó chằm chằm.
Harry nói:
“Đồ nhãi Malfoy! Đi thôi, Ron…”
Malfoy cười nhạo:
“Ồ, mày ở nhà nó hè vừa rồi phải không Potter? Kể tao nghe coi, phải má nó mập như heo không, hay chỉ tại cái hình thôi?”
Cả Harry và Hermione cùng nắm lấy đuôi áo Ron để ngăn nó nhảy xổ vào Malfoy. Harry nói:
“Mày biết má mày làm sao không Malfoy? Cái vẻ mặt của bả như thể có nguyên một đống phân ngay dưới mũi bả vậy. Bộ lúc nào trông bả cũng vậy, hay chỉ vì lúc đó có mày bên cạnh?”
Bộ mặt nhợt nhậtcủ Malfoy hơi ửng đỏ:
“Đừng có liều mạng xúc phạm má tao, Potter.”
“Câm cái mồm heo của mày lại đi!”
Harry nói và quay đi.
BANG!
Nhiều người thét lên. Harry cảm thấy có vật gì trắng lóa, nóng bỏng lướt ngang mặt nó. Nó thò tay vào túi áo tìm cây đũa phép, nhưng trước khi sờ thấy cây đũa, nó nghe thêm một tiếng BANG thứ hai, và một tiếng gầm vang dội cả tiền sảnh.
“Ồ KHÔNG, KHÔNG ĐÂU, CẬU NHỎ!”
Harry xoay ngang. Giáo sư Moody đang khập khiễng bước xuống trên cái cầu thang đá cẩm thạch. Cây đũa phép của ông chồm ra ngoài và đang chĩa thẳng vào một con chồn hương trắng toát, nó đứng run rẩy trên sàn lát đá, đúng ngay chỗ Malfoy vừa mới đứng.
Một sự im lặng kinh hoàng trong tiền sảnh. Không ai, trừ Moody, dám nhúc nhích đến một bắp cơ. Moody quay qua nhìn Harry, hay ít nhất, con mắt bình thường của ông nhìn Harry, còn con mắt kia đang nhìn ra phía sau gáy ông.
“Nó đánh trò hả?”
Moody gầm gừ. Giọng ông trầm và nhỏ.
“Không, sém thôi ạ!”
Chợt Moody hét lên:
“ĐỂ YÊN ĐÓ!”
Harry ngơ ngác hỏi:
“Để… cái gì?”
“Không phải trò… thằng kia!”
Moody gầm lên, hất ngón tay cái qua vai, chỉ về hướng Crabbe, thằng này đã gần như hóa đá, tính nhặt con chồn hương lên. Có vẻ như con mắt đảo tròng của Moody có thể phép thuật và có thể nhìn ra phía sau lưng.
Moody bắt đầu bước khập khiễng về phía Crabbe, Goyle và con chồn hương, con này kêu lên the thé rồi bỏ chạy về hướng hầm ngục.
Moody gầm lên:
“Ta không nghĩ vậy đâu!”
Rồi chĩa cây đũa phép vào con chồn hương lần nữa. Con chồn bay lên trờ chừng ba mét, rơi xuống sàn cái “bịch”, rồi lại nảy lên một lần nữa.
“Ta không thích cái trò tấn công khi người ta quay lưng đi.”
Moody gừ gào trong khi con chồn hương nảy lên càng lúc càng cao, kêu thét lên vì đau đớn:
“Làm toàn việc thối ta, hèn hạ, cặn bã…”
Con chồn hương bay vèo trong không trung, chân và đuôi quơ quào bất lực.
“Đừng – có – bao – giờ - làm – vậy – nữa – nghe – chưa!”
Moody nhấn từng chữ trong khi con chồn hương rơi ịch xuống sàn đá rồi lại nảy lên thềm.
Chợt một giọng nói sửng sốt vang lên:
“Giáo sư Moody!”
Giáo sư McGonagall đang bước xuống trên chiếc cầu thang đá, tay bà đầy những sách.
“Chào giáo sư McGonagall.”
Moody vừa nói, giọng bình tĩnh, vừa làm cho con chồn nảy lên cao hơn.
“Anh… anh làm gì đó?”
Giáo sư McGonagall hỏi, mắt bà dõi theo con chồn hương nảy lên nảy xuống trong không khí.
“Dạy.” Moody đáp.
Giáo sư McGonagall thét lên, chồng sách rớt khỏi tay bà:
“Dạy… Anh Moody, bộ đó là học trò sao?”
“Đúng.”
“Không!”
Giáo sư McGonagall hét to, vừa chạy vội xuống thang, vừa rút ra cây đũa phép. Một lúc saum kèm theo một tiếng nổ “bụp”, Malfoy hiện ra trở lại, nằm thành một đống trên sàn, mớ tóc vàng óng chẹp nhẹp phủ đầy gương mặt bây giờ đã đỏ ké. Nó gượng đứng lên, cau có.
Giáo sư McGonagall nói yếu ớt:
“Anh Moody, tụi tôi không bao giờ lấy phép Biến làm hình phạt cả! Chắc giáo sư Dumbledore có nói với anh điều đó chứ?”
Moody vừa đáp vừa gãi cằm ơ hờ:
“Hình như có nói… ừ. Nhưng thiết nghĩ một cú sốc tốt đúng lúc…”
“Tụi tôi dùng phạt cấm túc, Moody! Hoặc nói với giáo viên chủ nhiệm Nhà của đứa học trò phạm lỗi.”
Moody nói, nhìn chằm chằm Malfoy đầy ghét bỏ:
“Kỳ sau tôi sẽ làm vậy.”
Malfoy, ngước đôi mắt xanh nhợt vẫn còn ngấn nước mắt vì đau và nhục lên nhìn Moody với vẻ hiểm ác, miệng lẩm bẩm điều gì đó mà nghe được chắc chắn nhất là từ “ba tao”.
“Ồ, vậy á?”
Moody nói lặng lẽ, khập khiễng đi tới vài bước, tiếng lạch cạch của cái chân gỗ vang lên trong tiền sảnh:
“Ừ, nhóc, ta biết ba mi từ xưa… Chắc mi nói với ổng là Moody đang theo sát con trai ổng… mi cứ méc là ta nói vậy đi… Còn bây giờ, giáo viên chủ nhiệm Nhà của mi là thầy Snape phải không hả?”
“Đúng!” Malfoy phẫn uất, đáp.
Moody gầm gừ:
“Lại thêm một bạn cũ… Ta đã đợi có ngày được tán dóc với ông bạn giá Snape … Nào, nhóc…”
Và ông xốc nách Malfoy, đẩy nó đi về hướng hầm ngục.
Giáo sư McGonagall nhìn theo họ chăm chăm một cách lo âu mất một lúc, rồi bà vẫy cây đũa phép vào đống sách rơi, làm chúng bay vút lên trở lại vào cánh tay bà.
Vài phút sau đó, khi đã ngồi vào bàn nhà Gryffindor, vây quanh là tiếng bàn tán đầy hào hứng về chuyện vừa mới xảy ra. Ron lặng lẽ nói với Harry và Hermione:
“Đừng có nói chuyện với mình!”
Hermione ngạc nhiên, hỏi:
“Sao không?”
“Tại mình muốn gắn nó vào trong bộ nhớ của mình mãi mãi.”
Ron nói, mắt nhắm lại và một vẻ hưng phấn hiện lên trên mặt nó:
“Draco Malfoy, cái con chồn hương nảy tưng tưng kỳ lạ…”
Harry và Hermione cùng cười ha ha, và Hermione bắt đầu phân phối món thịt bò hầm vào đĩa từng đứa. Cô bé nói:
“Ổng dám làm thằng Malfoy bị thương thật chớ! Còn hên là có giáo sư McGonagall ngăn lại…”
Ron hét lên giận dữ, mắt trợn trừng, cáu kỉnh:
“Hermione! Bồ đang làm hỏng giây phút đẹp nhất của đời mình!”
Hermione gây ra một âm thanh nóng nảy và lại bắt đầu ăn hết ga.
Harry nhìn cô bé:
“Đừng có nói với mình là bồ sắp đi thư viện tối nay đó nhé!”
Hermione nói chắc nịch:
“Đi chớ! Cả đống việc phải làm.”
“Nhưng bồ nói giáo sư Vector…”
“Không phải bài tập.”
Hermione đáp. Chỉ trong vòng năm phút, cô bé đã vét sạch cái đĩa của mình và đi mất. Cô vừa mới đi là Fred Weasley vào thế chỗ ngay. Nó nói:
“Trời, Moody! Ổng ngầu cỡ nào?”
“Quá cỡ ngầu!” George nói, kéo ghế ngồi xuống đối diện Fred.
“Siêu ngầu!” Lee Jordan, bạn thân của hai đứa sinh đôi, vừa nói vừa trườn xuống ngồi kế bên George. Nó thông báo với Harry và Ron:
“Chiều nay tụi này có giờ của thầy.”
Harry háo hức:
“Buổi học ra sao?”
Fred, George và Lee trao đổi với nhau những cái nhìn đầy ý nghĩa.
“Chưa từng học buổi nào giống vậy.” Fred nói.
“Thầy rành lắm, nhỏ ơi!” Lee nói.
“Rành cái gì?” Ron chồm người ra trước, hỏi.
“Rành làm cái đó thì phải làm ra sao.” George nói đầy ấn tượng.
“Làm cái gì?” Harry nói
“Chống lại Nghệ thuật Hắc ám.” Fred đáp
“Cái gì ổng cũng nếm mùi hết rồi.” George thêm vào.
“Tuyệt cú!” Lee nói.
Ron lục trong túi ra cái thời khóa biểu:
“Tới thứ năm tụi này mới có giờ thầy!” Nó thất vọng, nói.